Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

Ghét tiêu cực, bỏ luôn bóng đá

 


Ghét tiêu cực, bỏ luôn bóng đá 

Trong lúc trà dư tửu hậu bên sân bóng ở Trà Vinh, cựu HLV Lương Trung Minh khẳng định: “Tôi chưa từng gặp một cầu thủ nào vừa giỏi về chuyên môn, yêu nghề và liêm khiết như Mẫn hết. Em là niềm tự hào của làng bóng đá ĐBSCL khi được đá đỉnh cao lúc mới 16 tuổi. Tiếc là em giã từ sân cỏ quá sớm”. Người được ông Minh khen hết lời là Trương Dương Minh Mẫn, cựu trung vệ đội Cảng Sài Gòn, Cần Thơ và Vĩnh Long. 

Mẫn sinh ra ở huyện Càng Long, tỉnh Trà Vinh nhưng khởi đầu sự nghiệp ở tỉnh Hậu Giang (nay là TP Cần Thơ). Năm 1987, Mẫn có mặt trong đội hình chính của đội Cần Thơ dự giải A2 toàn quốc khi mới 16 tuổi. Năm 1995, Cần Thơ lên hạng đội mạnh nhưng ngay sau đó bị rớt hạng. Mẫn trở về đá cho đội Vĩnh Long. Trung vệ cao to này được HLV Tam Lang phát hiện và mời về đầu quân cho Cảng Sài Gòn mùa bóng 1997-1998. Anh luôn có mặt trong đội hình xuất phát cùng những tên tuổi như: Hoài Thanh, Hồ Văn Lợi, Huỳnh Hồng Sơn... 

Lối đá tỉnh táo, chắc chắn của Mẫn được người hâm mộ yêu thích, đồng đội tin tưởng. Giới phóng viên thể thao TP.HCM từng viết: “20 năm rồi Cảng mới có một trung vệ thép như thế”. Nhưng khi kết thúc mùa giải, Mẫn đã đến gặp HLV Tam Lang năn nỉ xin... về quê. Sau khi kể hết những chuyện “có vấn đề” trong đội bóng, Mẫn quả quyết: “Em xin thầy nghỉ để về quê làm ăn chứ không đá banh nữa. Em không chịu nổi chuyện tiêu cực xảy ra xung quanh mình. Em sợ đánh mất mình lắm”. Lúc này Mẫn mới 24 tuổi, đang rất nổi tiếng trong làng bóng đá đỉnh cao. 

Rời TP.HCM, Mẫn về quê chạy xe ôm thì được động viên tiếp tục thi đấu cho đội Cần Thơ. Vì muốn trả ơn nơi đã cưu mang mình, Mẫn lại xỏ giày ra sân. Anh kể: “Hình như mùa bóng 1999-2000 đội Cần Thơ của tôi đá 15 trận liên tục từ vòng loại tới chung kết với Bình Dương mà không bị lọt lưới bàn nào cả. Tôi luôn đá hơn 100% khả năng của mình, để nếu lỡ có ai đó tiêu cực này nọ thì cũng không thực hiện được”. 

Năm 2001 bị chấn thương gãy sống mũi, Mẫn quyết định chia tay sân cỏ. Hai vợ chồng đón xe xuống Cà Mau bán vải và quần áo “sida”. Dành dụm tiền mua được căn nhà nhỏ, nhưng chẳng bao lâu anh phải bán vì làm ăn thất bại. Hết vốn, Mẫn và vợ con trở về Cần Thơ, chạy xe ôm, bán quần áo “sida” lề đường, góc phố kiếm sống. Thu nhập không đủ lo cho gia đình, Mẫn xin làm bảo vệ cho siêu thị rồi vọt lên tận Đồng Nai làm công nhân sản xuất bình ăcquy. Độc hại, bệnh tật liên miên, Mẫn về TP.HCM nhờ bạn bè giới thiệu vào làm quản lý nhà hàng cho cựu trọng tài Bùi Như Đức một thời gian. 

Hai năm nay Mẫn về quê vợ ở Hậu Giang tiếp tục nghề bán vải và quần áo bình dân ở bất cứ chỗ nào có thể, từ chợ huyện đến chợ xã. “Thu nhập của hai vợ chồng khoảng 60.000 đồng/ngày. Chắt chiu cũng đủ sống. Chiều tôi còn huấn luyện cho các đội bóng phong trào tại địa phương để đỡ nhớ. Tôi vẫn muốn trở lại với sân cỏ bằng nghề huấn luyện, hoặc quản lý sân bóng mini cũng tốt. Dĩ nhiên tôi muốn làm bóng đá sạch” - anh Mẫn nói ước mơ của mình. 

Vân Trường (Thể Thao Cuối Tuần)

0 comments: